Tựa đề lá thư nghe như một cuốn tiểu
thuyết tình cảm vậy, chắc sẽ là một câu chuyện đầy đong đầy cảm xúc đây,
hãy cũng lắng nghe thôi các bạn” Kha Ninh cô bạn cũng dẫn với Linh Vy
tiếp lời.
Linh Vy bắt đầu đọc lá thư “Có một cô gái, tôi yêu rất nhiều dù tôi chưa từng một lần nhìn thấy mặt, nhưng trái tim tôi suốt 12 năm qua vẫn vô thức đi tìm bóng hình đó.
Khi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước trở thành đạo diễn, tạo nên những bộ phim tuyệt vời và tôi đã nỗ lực để trở thành sinh viên của trường Sân Khấu-Điện Ảnh. Tôi tham gia thực tập trong một đoàn phim, trong một lần sơn lại bối cảnh cho bộ phim mới, tôi bị vôi bắn vào mắt khá nặng nên bị hỏng giác mạc, năm đó tôi 20 tuổi.
Tôi gần như từ bỏ ước mơ của mình, nếu như không gặp cô ấy, một tình nguyện viên tại bệnh viện của tôi. Tôi không biết tên thật cô ấy, cô ấy kêu tôi hãy gọi cô ấy là “Cỏ Gấu”. “Cỏ Gấu” có một giọng nói làm ấm lòng tôi ngay từ lần đầu cô ấy cất lời, và hẳn rằng trái tim ai đó cũng sẽ tan chảy trước một giọng nói đặc biệt này.
Mỗi tuần cô ấy đến bệnh viện 3 lần vào buổi chiều để đọc tin tức, sách báo, kể cho tôi nghe cuộc sống ngoài kia đang diễn ra thế nào, đi dạo cùng tôi, lắng nghe tôi kể về ước mơ của mình, và tiếp thêm cho tôi động lực. Cô rất có giọng cười giòn tan, hồn nhiên như trẻ thơ, của một cô gái đam mê mỹ thuật và mong muốn trở thành người sáng tạo nhân vật phim hoạt hình. Tôi từng hứa nếu một ngày có thể nhìn thấy lại tôi sẽ giúp cô ấy đạo diễn một bộ phim hoạt hình. Một thời gian sau đó, tôi được gia đình đưa sang Mỹ để ghép giác mạc. Từ đó, tôi không gặp “Cỏ Gấu” nữa, nhưng nhớ mong trong tôi chưa bao giờ nguôi.
2 năm sau, khi mắt tôi hoàn toàn bình phục, tôi đã trở về Việt Nam theo học lại điện ảnh. Tôi đã không ít lần tìm đến bệnh viện cũ để dò hỏi thông tin, nhưng nhóm tình nguyện đã giải tán, bệnh viện cũng không lưu lại nhiều thông tin về họ, chỉ biết đây là một nhóm bạn sinh viên nhiều trường đại học khác nhau. Suốt nhiều tháng dài, tôi đến các trường đại học mỹ thuật để tìm “Cỏ Gấu”, nhưng không dễ gì tìm được một cô gái với một biệt danh, và một giọng nói. Sau đó, tôi sang Mỹ du học về làm phim, trong thời gian đó tôi vẫn nhờ bạn bè nghe ngóng. Và cho đến nay “ Cỏ Gấu” vẫn chưa một lần suất hiện. 12 năm đã trôi qua, một chàng thanh niên 20 giờ đã 32 tuổi, vẫn đang đi tìm người con gái đó.
“Cỏ Gấu à” hy vọng em chưa quên một chàng trai em từng gặp 12 năm trước, trong một hoàn cảnh không mấy lãng mạn. Có thể em đã lập gia đình, trở thành một người mẹ bận rộn, hoặc có thể em không còn ở đây nữa, dù thế nào anh vẫn muốn một lần được gặp lại em để nói lời “Cảm ơn em” từ đáy lòng với người con gái anh không thể quên.”
Kha Ninh đưa tay ôm đôi má có chút ngưỡng mộ “ Thật sự tôi rất hy vọng cô gái “Cỏ Gấu” sẽ nghe được lời tâm sự của chàng trai Trùng Dương, à anh ấy còn gửi đến vài bức vẽ anh ấy rất trân trọng, gìn giữ suốt nhiều năm do “Cỏ Gấu” từng vẽ tặng anh ấy.”
Kha Ninh chuyền những bức vẻ vừa được ban biên tập gửi đến cho Linh Vy cùng xem, Linh Vy có chút sững sờ, cổ họng cô dâng lên cảm giác nghẹn ngào, cô quên mất cần phải nói gì. Kha Ninh bên cạnh thấy vây, liền đẩy đẩy tay cô, ra hiệu nói tiếp để kết thúc chương trình.
Linh Vy giật mình, chỉnh micro “Vâng thưa quý vị và các bạn, lá thư đầy yêu thương của thính giả có tên là Trùng Dương đi tìm cô gái mình thầm mến cũng đã khép lại chương trình Radio Ký Ức số cuối tuần này, nếu cô gái nào nhận ra được mình chính là nhân vật “Cỏ Gấu” trong câu chuyện trên, hãy liên lạc đến chương trình để cùng gặp lại một người quen năm xưa với rất nhiều điều chưa nói hết. Hy vọng câu chuyện này sẽ có một kết thúc có hậu. Và các khán giả yêu mến của chúng ta cũng đã đến lúc đi ngủ rồi, chúc các bạn sẽ ngủ ngon và mơ thật đẹp nhé.”
“Chào tạm biệt” Linh Vy và Kha Ninh đồng thanh
“Này sao lúc nãy cậu có vẻ mất tập trung vậy, đang trong lúc thu mà ngồi ngẫn ra” Kha Ninh đập vai Linh Vy lúc vừa bước ra ngoài phòng thu.
“À, tại thấy mấy bức vẽ có thần thái quá, nên có chút mất tập trung” Linh Vy nhìn mấy bức vẽ cầm trên tay.
“Phải đó, công nhận những bức vẻ này có hồn quá đi, mình nghĩ cô gái vẽ ra những bức tranh này cũng có một tình cảm sâu sắc với chàng trai này, từng nét vẽ đầy yêu thương” Kha Ninh khoác vai Linh Vy ra khỏi đài khi ngoài trời đã khá khuya.
Trên đường làm việc với biên kịch cho bộ phim mới trở về, Trùng Dương lim dim dựa đầu vào ghế, dặn lái xe bật kênh radio Ký Ức, anh được ban biên tập thông báo lá thư của anh sẽ được phát cuối cùng.
“Anh vẫn muốn tìm cô gái đó à” lái xe của anh hỏi
“Đây sẽ là là lần cuối tôi chia sẻ câu chuyện của mình, với một mong muốn được gặp lại cô ấy. Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau, đã đến lúc cho quá khứ ngủ yên rồi.” Trùng Dương nở nụ cười có chút gượng ép.
Lá thư của Trùng Dương đã đọc được một nữa khi radio bật lên, một giọng nữ nhẹ nhàng, trầm ấm đang đọc lá thư , Trùng Dương thoáng cảm thấy kỳ lạ, anh ngồi hẳn dậy, cảm giác hồi hộp dâng lên, anh cố gắng lắng nghe giọng nói này, kéo theo đó là tim đập nhanh từng đợt.
Anh quay sang hỏi lái xe của mình “Cậu có biết người dẫn chương trình này tên gì không?”
“ Hình như là Linh Vy và Kha Ninh đó anh, mà cô đọc đang nói là Linh Vy, bạn gái em mê chương trình này lắm, nhiều lần cô ấy còn khóc khi nghe đài đấy” tài xế quay sang nói.
“Cậu có thấy giọng nói này đặc biệt không?” Trùng Dương hơi nhiu mày
“Dạ, giọng cô ấy có một sức hút kỳ lạ anh nhỉ, ấm áp, ngọt ngào, cũng có chút ảo mộng” cậu lái xe điềm nhiên trả lời.
“Cậu chở tôi đến trụ sở của đài này đi” Trùng Dương tâm trí thêm rối loạn không thể ngồi nghe hết chương trình.
“Trễ rồi mà anh” Lái xe hơi lo lắng
“Ngay bây giờ, mau lên” Trùng Dương dứt khoát, nhen nhóm một tin tưởng.
Lái xe quay đầu xe, xe vừa đến khi Linh Vy và Kha Ninh cũng vừa rời đi khỏi, Trùng Dương khá thất vọng, anh quay ra xe, và định sẽ trở lại.
Về đến nhà, Linh Vy lao ngay vào phòng, không kịp thay quần áo, lục trong góc tủ chiếc hộp màu xanh rêu, lấy ra trong đó những bức vẽ đã úa vàng theo năm tháng, vẽ rất nhiều về một chàng trai, mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới gốc cây, đang đi dạo, đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, hay suy tư nhìn ra cửa sổ với đôi mắt mộng mơ. Cô lật lại những trang nhật ký đã cũ sờn, từng con chữ ngay ngắn, từng hình vẽ đáng yêu vẫn còn như mới hôm qua, giờ đã thành quá khứ, cô lật từng trang, đọc từng dòng, rồi nước mắt nhòe ra, chua xót, cho đến khi, cô ôm nhật ký, gục trên sàn nhà.
Cô đến đài khi đã quá trưa vì không có lịch thu, mắt cô vẫn còn hơi sung, và cảm giác trong lòng cũng không vơi đi xíu nào. Lễ tân lễ phép cuối chào cô khi thấy cô vừa bước vào, cô cũng cười chào với cô bé ấy.
“Chị ơi khi sáng có người gửi cho chị cái này” lễ tân chìa ra một mảnh giấy nhỏ
“Ai gửi vậy em?” Linh Vy đưa tay nhận lấy.
“Dạ một người đàn ông ngoài 30, nhìn rất thu hút đấy chị” rồi đưa tay che miệng cười.
“Chị cảm ơn nhé, em làm việc tiếp đi” Linh Vy bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng làm việc, cô mở mảnh giấy cho ghi vài dòng nhắn
“Xin chào cô Linh Vy, tôi là Trùng Dương, thính giả đã gửi thư đến đài hôm trước và may mắn đã được cô đọc thư. Gửi đến cô những lời này hơi thất thố, nhưng thật sự cô có thể bớt chút thời gian gặp tôi một lần được không. Tôi muốn mời cô một ly café thay cho lời cảm ơn và muốn chia sẻ với cô nhiều hơn về câu chuyện của tôi. Nếu như cô nhận lời hãy gọi cho tôi theo số điện thoại này, tôi sẽ đợi cô ở quán café đối diện đài. Thành thật xin lỗi nếu như làm phiền cô.
“Xin chào anh, tôi đã nhận được lời nhắn anh gửi cho tôi sáng nay, tối nay tôi có thể gặp anh sau 7h được chứ?”
Lần đầu tiên sau nhiều năm, nghe lại một giọng nói có chút quen thuộc, với ngữ điệu xa lạ, Trùng Dương hơi bất ngờ vì cô ấy gọi lại nhanh như vậy. Anh nhắm mắt lại để hồi tường.
“A lô, a lô anh có nghe tôi nói gì không?” Linh Vy thấy đầu bên kia im lặng
“À, à, tôi nghe rồi, vậy tôi sẽ đợi cô ở quán café trước cơ quan cô 7h.” Giọng nói của Trùng Dương có chút khó khăn
“Vậy, xin chào anh” Linh Vy cúp máy.
Trùng Dương vẫn để điện thoại trên tai cho đến khi không nghe thấy gì nữa, anh ngồi thụp xuống đất không để ý gì xung quanh nữa.
7h Linh Vy tan ca, cô băng qua đường, chọn một chỗ 2 người để đợi Trùng Dương. Anh bước vào quán, với tâm trạng khó diễn tả, lo lắng, bồn chồn, và mong chờ như một người hẹn hò lần đầu. Anh rút điện thoại ra gọi cho Linh Vy, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ, mặc áo manteau kem, khoác khăn len, đưa tay ra dấu. Một cô gái với vẻ ngoài thông minh, sắc sảo, ánh mắt sáng ngời.
Người đàn ông đang bước tơi với dáng vẻ cao ráo, sơ mi đóng thùng cùng quần jean đơn giản, một người nhìn qua có phần rắn rỏi, lạnh lùng, anh ta có một đôi mắt đẹp, hơi buồn, anh khẽ mỉm cười với Linh Vy. Cô lịch sự đứng dậy mời anh ngồi.
“Chào anh, anh là Trùng Dương phải không? Rất vui được gặp anh” Linh Vy mở lời.
Trùng Dương cũng ngay lập tức đưa ra bắt tay Linh Vy.
“Thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn” Trùng Dương hơi dè dặt nhìn Linh Vy.
“Không sao, trước kia cũng có vài thính giả muốn gặp tôi để chia sẻ về câu chuyện của họ, và cũng là may mắn cho tôi khi được gặp anh một đạo diễn trẻ đang rất thu hút trong thời gian gần đây.” Linh Vy mỉm cười.
“Cô cũng biết tôi làm đạo diễn sao?” Trùng Dương xoay xoay tách café trên bàn.
“Tôi cũng có xem qua vài phim ngắn của anh trên mạng, rất xúc động” Linh Vy khen ngợi.
“Thực ra tôi hẹn cô hôm nay không chỉ vì muốn cảm ơn cô mà còn có mục đích khác.” Trùng Dương vô thức nhìn vào khuôn mặt Linh Vy, rồi cảm thấy thất thố nên bât chợt cúi mắt xuống ly nhìn đôi tay đan chặt vào nhau để giữ bình tĩnh.
“Nhận lời cảm ơn thì không có gì xứng đáng, vì tôi chỉ làm vai trò chia sẻ câu chuyện của anh với mọi người thôi. Anh có gì khó nói, đừng ngại, tôi sẽ lắng nghe.” Linh Vy chân thành.
Trùng Dương hít mạnh một hơi rồi nhìn thẳng vào Linh Vy với ánh mắt da diết “Tôi nghĩ hình như tôi đã tìm ra cô gái ấy rồi, tôi đã nhận ra giọng nói ấy, ngay khi tôi nghe cô ấy đọc lá thư của mình, 12 năm, tôi đã gặp bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng khi nghe lại giọng nói ấy, dù chỉ qua đài, tim tôi vẫn thổn thức như khi xưa, là em phải không “Cỏ Gấu””.
Anh đưa tay định nắm lấy tay của Linh Vy đang đặt trên bàn, cô rụt tay lại, bất chợt quay mặt đi để dấu nước mắt đang trào ra. Trùng Dương đứng dậy đến bên cạnh cô ôm cô, vỗ nhẹ lên vai cô, cảm giác mà anh mong chờ thật lâu, thật lâu. Cô cũng không phản đối.
Anh đưa cô về nhà, suốt đường đi, anh vừa lái xe vừa nắm lấy tay cô, cả hai không nói gì, cho đến khi chào tạm biệt. Linh Vy nhìn anh rời đi thật xa mới bước vào nhà, cô nằm trên giường, ôm cuốn nhật ký còn dang dở thầm nghĩ “Chàng trai đó vẫn nặng tình đến vậy sao”.
Vài tuần sau đó, Trùng Dương đợi Linh Vy liên lạc lại nhưng không thấy, anh nghĩ rằng cô ấy chắc chưa thể đón nhận tình cảm của anh, hoặc cô ấy có chuyện có xử. Cho đến một buổi chiều, Linh Vy rủ anh cùng đến một nơi.
Trùng Dương lái xe đến đón Linh Vy. Một bầu không khí yên lặng bao trùm xe, những con đường thành phố dần nằm lại phía sau, xe vẫn chạy cho đên khi xuyên qua những con đường có tán cây cổ thụ mát mẻ, nơi Linh Vy đưa anh đến là một nghĩa trang, nằm trên một ngọn đồi xanh cỏ, phải đi bộ lên trên.
“Sao em lại đưa anh đến đây?” Trùng Dương nhìn Linh Vy thắc mắc
“Tôi muốn đưa anh đến gặp một người, người mà có thể lắng nghe mọi vui, buồn của tôi, và luôn dang tay chở che khi tôi gặp sai lầm” Linh Vy kéo tay anh đi theo cô.
Họ đi qua nhiều dãy mộ và dừng chân trước ngôi mộ có tên Linh Vân, trên đó có in hình một cô gái rất trẻ, đang nở một nụ cười rạng rở, khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa.
“Đây là chị gái tôi đấy, là người mà tôi yêu thương nhất cuộc đời” Giọng Linh Vy hơi khác
“Cô ấy giống em quá, nhưng nụ cười có phần rạng rỡ hơn.” Trùng Dương nhìn Linh Vy.
“Phải đấy, từ nhỏ ai cũng nói hai chị em tôi giống nhau, đi học nhiều người còn tưởng là sinh đôi, dù chị ấy hơn tôi hai tuổi, so với chị ấy tính cách tôi có phần trầm hơn” Linh Vy đặt bó hoa lavender trên mộ chị gái.
Hai người đến ngồi dưới một ghế gỗ dưới gốc cây gần đó, sau khi Linh Vy thắp cho chị gái nén nhang và thầm cầu nguyện gì đó, một buổi chiều nắng nhẹ, trời se lạnh.
“Chị gái em mất trẻ quá, anh có thể biết lý do không? Em có thể không trả lời nếu không thoải mái.” Trùng Dương hơi ái ngại
“Không sao đâu, chị ấy mất cũng hơn 8 năm rồi, chị ấy mất vì bị u não” Linh Vy hai tay tự động siết vào nhau , nhìn xa xôi, hồi tưởng chuyện trước kia.
Trùng Dương nhẹ khoác vai cô, ôm nhẹ nơi bờ vai
Linh Vy nhìn Trùng Dương ý như cảm ơn rồi nói tiếp “Chị gái tôi là cô gái sẽ khiến người khác yêu quý ngay từ lần đầu gặp mặt bởi sự đáng yêu, gần gũi, chị ấy rất hay cười, cởi mở, khác với tôi, tôi rất ít khi mở lòng với người khác. Chị ấy rất mê những hoạt động xã hội và còn thành lập cho mình một câu lạc bộ tình nguyện khi còn là sinh viên. Năm 3 đại học chị ấy dành được học bổng nghệ thuật tại Pháp, nhưng lại không được một lần đặt chân đến đó. Có một thời gian chị ấy rất thường xuyên đau đầu, không thể làm chuyện gì, cứ tưởng vì căng thẳng, khi mẹ đưa chị đi khám phát hiện chị bị u não, mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ dường như già đi sau chỉ một đêm.”
“Em hẳn phải yêu chị em lắm” Trùng Dương đưa tay cầm lấy tay Linh Vy
“Khi nhỏ tôi thường hay ganh tị với chị ấy lắm, nhưng khi lớn lên thì chị ấy lại là người tôi tin tưởng nhất, vì tôi biết rằng dù trời có sập xuống thì vẫn có chị ấy chống đỡ cho tôi.” Linh Vy nói với vẻ tự hào.
“Thời gian phát hiện chị tôi bị bệnh, gia đình tôi ai cũng đau khổ rất nhiều nhưng cũng không dám thể hiện, luôn tạo không khí thoải mái, nhưng mỗi đêm ai cũng âm thầm khóc. Chị ấy thường nói “con là người bệnh, con còn không lo, bị u não thôi, còn có cách chữa bệnh mà, số con sống thọ lắm đấy, để mọi người xem con sẽ đi du học nè, cưới chồng, rồi sinh con cho bố mẹ có cháu bế” rồi cười vui tươi”.
Lúc này nước mắt Linh Vy tuôn rơi, cô đưa tay lau nước mắt, Trùng Dương đưa cô một chiếc mùi xoa. Linh Vy nói cảm ơn rồi kể tiếp
“Suốt hai năm chữa bệnh, ban đầu ở Việt Nam, sau đó sang Singapore, dù hóa trị đau đớn, dù tóc rụng hết chị vẫn luôn cố gắng lạc quan, viết nhật ký, kể cho tôi về những mối tình thời học sinh của chị, kể về những con người chị từng lưu lại cho chị ấn tượng khó phai”
“Đau rất nhiều, chị chỉ cắn răng chịu đựng mà không khóc, thà chị cứ khóc, cứ la hét, tôi còn thấy nhẹ lòng hơn. Tôi chỉ thấy chị khóc hai lần, một lần là khi mẹ kiệt sức phải nhập viện, mẹ cảm thấy bất lực vì là bác sĩ mà không thể chữa khỏi cho con gái mình. Một lần khi ôn lại kỷ niệm làm tình nguyện viên, chị nói rất thương một chàng trai bất hạnh, chị rất hy vọng có một phép màu giúp anh ta lành bệnh. Trước khi ra đi, chị để lại một hồi ức rất đẹp về chàng trai đó, dù đơn thuần chỉ là sự cảm mến mong manh.”
Trùng Dương chăm chú lắng nghe câu chuyện Linh Vy kể
“Và hôm nay tôi dắt anh đi xa như vậy để đến đây không chỉ muốn anh nghe câu chuyện tôi kể mà còn muốn anh gặp chị ấy, người con gái anh không thể quên, Linh Vân chị ấy mới là “Cỏ Gấu” mà anh luôn nhớ mong suốt 12 năm qua cùng với giọng nói ký ức đó” Linh Vy hít một hơi dài.
Đôi mắt Trùng Dương mở to, khuôn mặt biến sắc lộ rõ vẻ khó hiểu “Sao có thể, tôi không hiểu.”
“Anh nhầm tôi với chị ấy chỉ vì giọng nói của tôi đúng không ? Tôi không chỉ có chút giống vẻ bề ngoài với chị ấy, mà cả giọng nói cũng hơi giống, thật ra là giọng nói của chị ấy ấm áp hơn rất nhiều, sau khi học về kỹ thuật giọng nói để thành phát thanh viên, tôi đã cố bắt chước ngữ điệu của chị ấy. Thậm chí mẹ tôi còn khó phân biệt giọng nói của hai đứa.” Linh Vy giải thích.
Đôi mắt Trùng Dương trở nên trầm buồn, anh đang cố tự giải thích điều vừa nghe
Linh Vy lấy từ trong túi ra những cuốn nhật ký cùng vài bức tranh đã cũ vẽ một chàng trai đó chính là Trùng Dương, đặt lên tay anh “Hãy xem cái này, anh sẽ hiểu.”
Trùng Dương lật dở những trang nhật ký, trời dần về chiều, xung quanh tĩnh mịch, anh lật từng trang, từng trang giấy của cô gái từng kể về anh, từng viết về anh trong đó, với những tình cảm dành cho, cho đến lúc ra đi cũng hy vọng đôi mắt anh sẽ được chữa khỏi. Trái tim anh như có gì đó vừa đâm ngang, anh tự hỏi tại sao, tại sao lại trớ trêu như thế này. Nước mắt anh rơi trong chiều cuối thu lộng gió.
“Chị ấy nói với anh có biệt danh là “Cỏ Gấu”, cái tên này chỉ có anh biết thôi, vì khi anh hỏi, chị ấy bất chợt nghĩ đến khu vườn đằng sau bệnh viện mọc hoang rất nhiều cỏ gấu, nên lấy đại, không ngờ anh nhớ đến vậy.” Linh Vy đưa tay nắm tay Trùng Dương an ủi.
“Cô ấy ra đi thế nào, có đau đớn không” Anh cắn chặt môi, để kìm nước mắt.
“Rất thanh thản, trên môi vẫn nở nụ cười” Linh Vy cố gắng mỉm cười
Trùng Dương khẽ gật đầu, rồi đưa tay ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, cả hai im lặng nhìn xa xăm, trong lòng cùng nhớ mong về một người con gái đã ra đi, nhưng ghi dấu thật sâu đậm trong lòng họ.
Một lúc lâu sau, Trùng Dương cất lời “Anh có thể xin em một điều cuối cùng không?”
“Anh nói đi” Linh Vy nhìn anh
“Anh sẽ làm bộ phim dành cho cô ấy, câu chuyện của Linh Vân và anh” Trùng Dương khẩn cầu.
“Được, đã đến lúc kết thúc câu chuyện “Người con gái anh không thể quên” kéo dài 12 năm của anh rồi.” Linh Vy thỏa nguyện cho Trùng Dương.
2 năm sau “Người con gái anh không thể quên” ra mắt, khiến trái tim người xem thổn thức vì một bản tình ca dang dở
Linh Vy bắt đầu đọc lá thư “Có một cô gái, tôi yêu rất nhiều dù tôi chưa từng một lần nhìn thấy mặt, nhưng trái tim tôi suốt 12 năm qua vẫn vô thức đi tìm bóng hình đó.
Khi còn nhỏ, tôi luôn mơ ước trở thành đạo diễn, tạo nên những bộ phim tuyệt vời và tôi đã nỗ lực để trở thành sinh viên của trường Sân Khấu-Điện Ảnh. Tôi tham gia thực tập trong một đoàn phim, trong một lần sơn lại bối cảnh cho bộ phim mới, tôi bị vôi bắn vào mắt khá nặng nên bị hỏng giác mạc, năm đó tôi 20 tuổi.
Tôi gần như từ bỏ ước mơ của mình, nếu như không gặp cô ấy, một tình nguyện viên tại bệnh viện của tôi. Tôi không biết tên thật cô ấy, cô ấy kêu tôi hãy gọi cô ấy là “Cỏ Gấu”. “Cỏ Gấu” có một giọng nói làm ấm lòng tôi ngay từ lần đầu cô ấy cất lời, và hẳn rằng trái tim ai đó cũng sẽ tan chảy trước một giọng nói đặc biệt này.
Mỗi tuần cô ấy đến bệnh viện 3 lần vào buổi chiều để đọc tin tức, sách báo, kể cho tôi nghe cuộc sống ngoài kia đang diễn ra thế nào, đi dạo cùng tôi, lắng nghe tôi kể về ước mơ của mình, và tiếp thêm cho tôi động lực. Cô rất có giọng cười giòn tan, hồn nhiên như trẻ thơ, của một cô gái đam mê mỹ thuật và mong muốn trở thành người sáng tạo nhân vật phim hoạt hình. Tôi từng hứa nếu một ngày có thể nhìn thấy lại tôi sẽ giúp cô ấy đạo diễn một bộ phim hoạt hình. Một thời gian sau đó, tôi được gia đình đưa sang Mỹ để ghép giác mạc. Từ đó, tôi không gặp “Cỏ Gấu” nữa, nhưng nhớ mong trong tôi chưa bao giờ nguôi.
2 năm sau, khi mắt tôi hoàn toàn bình phục, tôi đã trở về Việt Nam theo học lại điện ảnh. Tôi đã không ít lần tìm đến bệnh viện cũ để dò hỏi thông tin, nhưng nhóm tình nguyện đã giải tán, bệnh viện cũng không lưu lại nhiều thông tin về họ, chỉ biết đây là một nhóm bạn sinh viên nhiều trường đại học khác nhau. Suốt nhiều tháng dài, tôi đến các trường đại học mỹ thuật để tìm “Cỏ Gấu”, nhưng không dễ gì tìm được một cô gái với một biệt danh, và một giọng nói. Sau đó, tôi sang Mỹ du học về làm phim, trong thời gian đó tôi vẫn nhờ bạn bè nghe ngóng. Và cho đến nay “ Cỏ Gấu” vẫn chưa một lần suất hiện. 12 năm đã trôi qua, một chàng thanh niên 20 giờ đã 32 tuổi, vẫn đang đi tìm người con gái đó.
“Cỏ Gấu à” hy vọng em chưa quên một chàng trai em từng gặp 12 năm trước, trong một hoàn cảnh không mấy lãng mạn. Có thể em đã lập gia đình, trở thành một người mẹ bận rộn, hoặc có thể em không còn ở đây nữa, dù thế nào anh vẫn muốn một lần được gặp lại em để nói lời “Cảm ơn em” từ đáy lòng với người con gái anh không thể quên.”
Kha Ninh đưa tay ôm đôi má có chút ngưỡng mộ “ Thật sự tôi rất hy vọng cô gái “Cỏ Gấu” sẽ nghe được lời tâm sự của chàng trai Trùng Dương, à anh ấy còn gửi đến vài bức vẽ anh ấy rất trân trọng, gìn giữ suốt nhiều năm do “Cỏ Gấu” từng vẽ tặng anh ấy.”
Kha Ninh chuyền những bức vẻ vừa được ban biên tập gửi đến cho Linh Vy cùng xem, Linh Vy có chút sững sờ, cổ họng cô dâng lên cảm giác nghẹn ngào, cô quên mất cần phải nói gì. Kha Ninh bên cạnh thấy vây, liền đẩy đẩy tay cô, ra hiệu nói tiếp để kết thúc chương trình.
Linh Vy giật mình, chỉnh micro “Vâng thưa quý vị và các bạn, lá thư đầy yêu thương của thính giả có tên là Trùng Dương đi tìm cô gái mình thầm mến cũng đã khép lại chương trình Radio Ký Ức số cuối tuần này, nếu cô gái nào nhận ra được mình chính là nhân vật “Cỏ Gấu” trong câu chuyện trên, hãy liên lạc đến chương trình để cùng gặp lại một người quen năm xưa với rất nhiều điều chưa nói hết. Hy vọng câu chuyện này sẽ có một kết thúc có hậu. Và các khán giả yêu mến của chúng ta cũng đã đến lúc đi ngủ rồi, chúc các bạn sẽ ngủ ngon và mơ thật đẹp nhé.”
“Chào tạm biệt” Linh Vy và Kha Ninh đồng thanh
“Này sao lúc nãy cậu có vẻ mất tập trung vậy, đang trong lúc thu mà ngồi ngẫn ra” Kha Ninh đập vai Linh Vy lúc vừa bước ra ngoài phòng thu.
“À, tại thấy mấy bức vẽ có thần thái quá, nên có chút mất tập trung” Linh Vy nhìn mấy bức vẽ cầm trên tay.
“Phải đó, công nhận những bức vẻ này có hồn quá đi, mình nghĩ cô gái vẽ ra những bức tranh này cũng có một tình cảm sâu sắc với chàng trai này, từng nét vẽ đầy yêu thương” Kha Ninh khoác vai Linh Vy ra khỏi đài khi ngoài trời đã khá khuya.
Trên đường làm việc với biên kịch cho bộ phim mới trở về, Trùng Dương lim dim dựa đầu vào ghế, dặn lái xe bật kênh radio Ký Ức, anh được ban biên tập thông báo lá thư của anh sẽ được phát cuối cùng.
“Anh vẫn muốn tìm cô gái đó à” lái xe của anh hỏi
“Đây sẽ là là lần cuối tôi chia sẻ câu chuyện của mình, với một mong muốn được gặp lại cô ấy. Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau, đã đến lúc cho quá khứ ngủ yên rồi.” Trùng Dương nở nụ cười có chút gượng ép.
Lá thư của Trùng Dương đã đọc được một nữa khi radio bật lên, một giọng nữ nhẹ nhàng, trầm ấm đang đọc lá thư , Trùng Dương thoáng cảm thấy kỳ lạ, anh ngồi hẳn dậy, cảm giác hồi hộp dâng lên, anh cố gắng lắng nghe giọng nói này, kéo theo đó là tim đập nhanh từng đợt.
Anh quay sang hỏi lái xe của mình “Cậu có biết người dẫn chương trình này tên gì không?”
“ Hình như là Linh Vy và Kha Ninh đó anh, mà cô đọc đang nói là Linh Vy, bạn gái em mê chương trình này lắm, nhiều lần cô ấy còn khóc khi nghe đài đấy” tài xế quay sang nói.
“Cậu có thấy giọng nói này đặc biệt không?” Trùng Dương hơi nhiu mày
“Dạ, giọng cô ấy có một sức hút kỳ lạ anh nhỉ, ấm áp, ngọt ngào, cũng có chút ảo mộng” cậu lái xe điềm nhiên trả lời.
“Cậu chở tôi đến trụ sở của đài này đi” Trùng Dương tâm trí thêm rối loạn không thể ngồi nghe hết chương trình.
“Trễ rồi mà anh” Lái xe hơi lo lắng
“Ngay bây giờ, mau lên” Trùng Dương dứt khoát, nhen nhóm một tin tưởng.
Lái xe quay đầu xe, xe vừa đến khi Linh Vy và Kha Ninh cũng vừa rời đi khỏi, Trùng Dương khá thất vọng, anh quay ra xe, và định sẽ trở lại.
Về đến nhà, Linh Vy lao ngay vào phòng, không kịp thay quần áo, lục trong góc tủ chiếc hộp màu xanh rêu, lấy ra trong đó những bức vẽ đã úa vàng theo năm tháng, vẽ rất nhiều về một chàng trai, mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới gốc cây, đang đi dạo, đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, hay suy tư nhìn ra cửa sổ với đôi mắt mộng mơ. Cô lật lại những trang nhật ký đã cũ sờn, từng con chữ ngay ngắn, từng hình vẽ đáng yêu vẫn còn như mới hôm qua, giờ đã thành quá khứ, cô lật từng trang, đọc từng dòng, rồi nước mắt nhòe ra, chua xót, cho đến khi, cô ôm nhật ký, gục trên sàn nhà.
Cô đến đài khi đã quá trưa vì không có lịch thu, mắt cô vẫn còn hơi sung, và cảm giác trong lòng cũng không vơi đi xíu nào. Lễ tân lễ phép cuối chào cô khi thấy cô vừa bước vào, cô cũng cười chào với cô bé ấy.
“Chị ơi khi sáng có người gửi cho chị cái này” lễ tân chìa ra một mảnh giấy nhỏ
“Ai gửi vậy em?” Linh Vy đưa tay nhận lấy.
“Dạ một người đàn ông ngoài 30, nhìn rất thu hút đấy chị” rồi đưa tay che miệng cười.
“Chị cảm ơn nhé, em làm việc tiếp đi” Linh Vy bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng làm việc, cô mở mảnh giấy cho ghi vài dòng nhắn
“Xin chào cô Linh Vy, tôi là Trùng Dương, thính giả đã gửi thư đến đài hôm trước và may mắn đã được cô đọc thư. Gửi đến cô những lời này hơi thất thố, nhưng thật sự cô có thể bớt chút thời gian gặp tôi một lần được không. Tôi muốn mời cô một ly café thay cho lời cảm ơn và muốn chia sẻ với cô nhiều hơn về câu chuyện của tôi. Nếu như cô nhận lời hãy gọi cho tôi theo số điện thoại này, tôi sẽ đợi cô ở quán café đối diện đài. Thành thật xin lỗi nếu như làm phiền cô.
Trùng Dương”
Cô nghĩ cũng đã đến lúc gặp người có tên là Trùng Dương này, cô nhấc điện thoại lên bấm số, một giọng đàn ông rất trầm nhấc máy.“Xin chào anh, tôi đã nhận được lời nhắn anh gửi cho tôi sáng nay, tối nay tôi có thể gặp anh sau 7h được chứ?”
Lần đầu tiên sau nhiều năm, nghe lại một giọng nói có chút quen thuộc, với ngữ điệu xa lạ, Trùng Dương hơi bất ngờ vì cô ấy gọi lại nhanh như vậy. Anh nhắm mắt lại để hồi tường.
“A lô, a lô anh có nghe tôi nói gì không?” Linh Vy thấy đầu bên kia im lặng
“À, à, tôi nghe rồi, vậy tôi sẽ đợi cô ở quán café trước cơ quan cô 7h.” Giọng nói của Trùng Dương có chút khó khăn
“Vậy, xin chào anh” Linh Vy cúp máy.
Trùng Dương vẫn để điện thoại trên tai cho đến khi không nghe thấy gì nữa, anh ngồi thụp xuống đất không để ý gì xung quanh nữa.
7h Linh Vy tan ca, cô băng qua đường, chọn một chỗ 2 người để đợi Trùng Dương. Anh bước vào quán, với tâm trạng khó diễn tả, lo lắng, bồn chồn, và mong chờ như một người hẹn hò lần đầu. Anh rút điện thoại ra gọi cho Linh Vy, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ, mặc áo manteau kem, khoác khăn len, đưa tay ra dấu. Một cô gái với vẻ ngoài thông minh, sắc sảo, ánh mắt sáng ngời.
Người đàn ông đang bước tơi với dáng vẻ cao ráo, sơ mi đóng thùng cùng quần jean đơn giản, một người nhìn qua có phần rắn rỏi, lạnh lùng, anh ta có một đôi mắt đẹp, hơi buồn, anh khẽ mỉm cười với Linh Vy. Cô lịch sự đứng dậy mời anh ngồi.
“Chào anh, anh là Trùng Dương phải không? Rất vui được gặp anh” Linh Vy mở lời.
Trùng Dương cũng ngay lập tức đưa ra bắt tay Linh Vy.
“Thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn” Trùng Dương hơi dè dặt nhìn Linh Vy.
“Không sao, trước kia cũng có vài thính giả muốn gặp tôi để chia sẻ về câu chuyện của họ, và cũng là may mắn cho tôi khi được gặp anh một đạo diễn trẻ đang rất thu hút trong thời gian gần đây.” Linh Vy mỉm cười.
“Cô cũng biết tôi làm đạo diễn sao?” Trùng Dương xoay xoay tách café trên bàn.
“Tôi cũng có xem qua vài phim ngắn của anh trên mạng, rất xúc động” Linh Vy khen ngợi.
“Thực ra tôi hẹn cô hôm nay không chỉ vì muốn cảm ơn cô mà còn có mục đích khác.” Trùng Dương vô thức nhìn vào khuôn mặt Linh Vy, rồi cảm thấy thất thố nên bât chợt cúi mắt xuống ly nhìn đôi tay đan chặt vào nhau để giữ bình tĩnh.
“Nhận lời cảm ơn thì không có gì xứng đáng, vì tôi chỉ làm vai trò chia sẻ câu chuyện của anh với mọi người thôi. Anh có gì khó nói, đừng ngại, tôi sẽ lắng nghe.” Linh Vy chân thành.
Trùng Dương hít mạnh một hơi rồi nhìn thẳng vào Linh Vy với ánh mắt da diết “Tôi nghĩ hình như tôi đã tìm ra cô gái ấy rồi, tôi đã nhận ra giọng nói ấy, ngay khi tôi nghe cô ấy đọc lá thư của mình, 12 năm, tôi đã gặp bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng khi nghe lại giọng nói ấy, dù chỉ qua đài, tim tôi vẫn thổn thức như khi xưa, là em phải không “Cỏ Gấu””.
Anh đưa tay định nắm lấy tay của Linh Vy đang đặt trên bàn, cô rụt tay lại, bất chợt quay mặt đi để dấu nước mắt đang trào ra. Trùng Dương đứng dậy đến bên cạnh cô ôm cô, vỗ nhẹ lên vai cô, cảm giác mà anh mong chờ thật lâu, thật lâu. Cô cũng không phản đối.
Anh đưa cô về nhà, suốt đường đi, anh vừa lái xe vừa nắm lấy tay cô, cả hai không nói gì, cho đến khi chào tạm biệt. Linh Vy nhìn anh rời đi thật xa mới bước vào nhà, cô nằm trên giường, ôm cuốn nhật ký còn dang dở thầm nghĩ “Chàng trai đó vẫn nặng tình đến vậy sao”.
Vài tuần sau đó, Trùng Dương đợi Linh Vy liên lạc lại nhưng không thấy, anh nghĩ rằng cô ấy chắc chưa thể đón nhận tình cảm của anh, hoặc cô ấy có chuyện có xử. Cho đến một buổi chiều, Linh Vy rủ anh cùng đến một nơi.
Trùng Dương lái xe đến đón Linh Vy. Một bầu không khí yên lặng bao trùm xe, những con đường thành phố dần nằm lại phía sau, xe vẫn chạy cho đên khi xuyên qua những con đường có tán cây cổ thụ mát mẻ, nơi Linh Vy đưa anh đến là một nghĩa trang, nằm trên một ngọn đồi xanh cỏ, phải đi bộ lên trên.
“Sao em lại đưa anh đến đây?” Trùng Dương nhìn Linh Vy thắc mắc
“Tôi muốn đưa anh đến gặp một người, người mà có thể lắng nghe mọi vui, buồn của tôi, và luôn dang tay chở che khi tôi gặp sai lầm” Linh Vy kéo tay anh đi theo cô.
Họ đi qua nhiều dãy mộ và dừng chân trước ngôi mộ có tên Linh Vân, trên đó có in hình một cô gái rất trẻ, đang nở một nụ cười rạng rở, khiến ai nhìn thấy cũng phải xót xa.
“Đây là chị gái tôi đấy, là người mà tôi yêu thương nhất cuộc đời” Giọng Linh Vy hơi khác
“Cô ấy giống em quá, nhưng nụ cười có phần rạng rỡ hơn.” Trùng Dương nhìn Linh Vy.
“Phải đấy, từ nhỏ ai cũng nói hai chị em tôi giống nhau, đi học nhiều người còn tưởng là sinh đôi, dù chị ấy hơn tôi hai tuổi, so với chị ấy tính cách tôi có phần trầm hơn” Linh Vy đặt bó hoa lavender trên mộ chị gái.
Hai người đến ngồi dưới một ghế gỗ dưới gốc cây gần đó, sau khi Linh Vy thắp cho chị gái nén nhang và thầm cầu nguyện gì đó, một buổi chiều nắng nhẹ, trời se lạnh.
“Chị gái em mất trẻ quá, anh có thể biết lý do không? Em có thể không trả lời nếu không thoải mái.” Trùng Dương hơi ái ngại
“Không sao đâu, chị ấy mất cũng hơn 8 năm rồi, chị ấy mất vì bị u não” Linh Vy hai tay tự động siết vào nhau , nhìn xa xôi, hồi tưởng chuyện trước kia.
Trùng Dương nhẹ khoác vai cô, ôm nhẹ nơi bờ vai
Linh Vy nhìn Trùng Dương ý như cảm ơn rồi nói tiếp “Chị gái tôi là cô gái sẽ khiến người khác yêu quý ngay từ lần đầu gặp mặt bởi sự đáng yêu, gần gũi, chị ấy rất hay cười, cởi mở, khác với tôi, tôi rất ít khi mở lòng với người khác. Chị ấy rất mê những hoạt động xã hội và còn thành lập cho mình một câu lạc bộ tình nguyện khi còn là sinh viên. Năm 3 đại học chị ấy dành được học bổng nghệ thuật tại Pháp, nhưng lại không được một lần đặt chân đến đó. Có một thời gian chị ấy rất thường xuyên đau đầu, không thể làm chuyện gì, cứ tưởng vì căng thẳng, khi mẹ đưa chị đi khám phát hiện chị bị u não, mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ dường như già đi sau chỉ một đêm.”
“Em hẳn phải yêu chị em lắm” Trùng Dương đưa tay cầm lấy tay Linh Vy
“Khi nhỏ tôi thường hay ganh tị với chị ấy lắm, nhưng khi lớn lên thì chị ấy lại là người tôi tin tưởng nhất, vì tôi biết rằng dù trời có sập xuống thì vẫn có chị ấy chống đỡ cho tôi.” Linh Vy nói với vẻ tự hào.
“Thời gian phát hiện chị tôi bị bệnh, gia đình tôi ai cũng đau khổ rất nhiều nhưng cũng không dám thể hiện, luôn tạo không khí thoải mái, nhưng mỗi đêm ai cũng âm thầm khóc. Chị ấy thường nói “con là người bệnh, con còn không lo, bị u não thôi, còn có cách chữa bệnh mà, số con sống thọ lắm đấy, để mọi người xem con sẽ đi du học nè, cưới chồng, rồi sinh con cho bố mẹ có cháu bế” rồi cười vui tươi”.
Lúc này nước mắt Linh Vy tuôn rơi, cô đưa tay lau nước mắt, Trùng Dương đưa cô một chiếc mùi xoa. Linh Vy nói cảm ơn rồi kể tiếp
“Suốt hai năm chữa bệnh, ban đầu ở Việt Nam, sau đó sang Singapore, dù hóa trị đau đớn, dù tóc rụng hết chị vẫn luôn cố gắng lạc quan, viết nhật ký, kể cho tôi về những mối tình thời học sinh của chị, kể về những con người chị từng lưu lại cho chị ấn tượng khó phai”
“Đau rất nhiều, chị chỉ cắn răng chịu đựng mà không khóc, thà chị cứ khóc, cứ la hét, tôi còn thấy nhẹ lòng hơn. Tôi chỉ thấy chị khóc hai lần, một lần là khi mẹ kiệt sức phải nhập viện, mẹ cảm thấy bất lực vì là bác sĩ mà không thể chữa khỏi cho con gái mình. Một lần khi ôn lại kỷ niệm làm tình nguyện viên, chị nói rất thương một chàng trai bất hạnh, chị rất hy vọng có một phép màu giúp anh ta lành bệnh. Trước khi ra đi, chị để lại một hồi ức rất đẹp về chàng trai đó, dù đơn thuần chỉ là sự cảm mến mong manh.”
Trùng Dương chăm chú lắng nghe câu chuyện Linh Vy kể
“Và hôm nay tôi dắt anh đi xa như vậy để đến đây không chỉ muốn anh nghe câu chuyện tôi kể mà còn muốn anh gặp chị ấy, người con gái anh không thể quên, Linh Vân chị ấy mới là “Cỏ Gấu” mà anh luôn nhớ mong suốt 12 năm qua cùng với giọng nói ký ức đó” Linh Vy hít một hơi dài.
Đôi mắt Trùng Dương mở to, khuôn mặt biến sắc lộ rõ vẻ khó hiểu “Sao có thể, tôi không hiểu.”
“Anh nhầm tôi với chị ấy chỉ vì giọng nói của tôi đúng không ? Tôi không chỉ có chút giống vẻ bề ngoài với chị ấy, mà cả giọng nói cũng hơi giống, thật ra là giọng nói của chị ấy ấm áp hơn rất nhiều, sau khi học về kỹ thuật giọng nói để thành phát thanh viên, tôi đã cố bắt chước ngữ điệu của chị ấy. Thậm chí mẹ tôi còn khó phân biệt giọng nói của hai đứa.” Linh Vy giải thích.
Đôi mắt Trùng Dương trở nên trầm buồn, anh đang cố tự giải thích điều vừa nghe
Linh Vy lấy từ trong túi ra những cuốn nhật ký cùng vài bức tranh đã cũ vẽ một chàng trai đó chính là Trùng Dương, đặt lên tay anh “Hãy xem cái này, anh sẽ hiểu.”
Trùng Dương lật dở những trang nhật ký, trời dần về chiều, xung quanh tĩnh mịch, anh lật từng trang, từng trang giấy của cô gái từng kể về anh, từng viết về anh trong đó, với những tình cảm dành cho, cho đến lúc ra đi cũng hy vọng đôi mắt anh sẽ được chữa khỏi. Trái tim anh như có gì đó vừa đâm ngang, anh tự hỏi tại sao, tại sao lại trớ trêu như thế này. Nước mắt anh rơi trong chiều cuối thu lộng gió.
“Chị ấy nói với anh có biệt danh là “Cỏ Gấu”, cái tên này chỉ có anh biết thôi, vì khi anh hỏi, chị ấy bất chợt nghĩ đến khu vườn đằng sau bệnh viện mọc hoang rất nhiều cỏ gấu, nên lấy đại, không ngờ anh nhớ đến vậy.” Linh Vy đưa tay nắm tay Trùng Dương an ủi.
“Cô ấy ra đi thế nào, có đau đớn không” Anh cắn chặt môi, để kìm nước mắt.
“Rất thanh thản, trên môi vẫn nở nụ cười” Linh Vy cố gắng mỉm cười
Trùng Dương khẽ gật đầu, rồi đưa tay ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, cả hai im lặng nhìn xa xăm, trong lòng cùng nhớ mong về một người con gái đã ra đi, nhưng ghi dấu thật sâu đậm trong lòng họ.
Một lúc lâu sau, Trùng Dương cất lời “Anh có thể xin em một điều cuối cùng không?”
“Anh nói đi” Linh Vy nhìn anh
“Anh sẽ làm bộ phim dành cho cô ấy, câu chuyện của Linh Vân và anh” Trùng Dương khẩn cầu.
“Được, đã đến lúc kết thúc câu chuyện “Người con gái anh không thể quên” kéo dài 12 năm của anh rồi.” Linh Vy thỏa nguyện cho Trùng Dương.
2 năm sau “Người con gái anh không thể quên” ra mắt, khiến trái tim người xem thổn thức vì một bản tình ca dang dở
Tag :
chuyện hay
0 The Hoang "Em Là Người Con Gái Anh Không Thể Quên"