Bình yên, giờ chỉ là những giây phút nhoài người trên chiếc giường than thuộc sau những bon chen ngoài kia. Được cuộn mình trong chăn ấm rồi thổi bay những lo toan đời thường ra khỏi đầu, chẳng buồn vướng bận.
Bình yên là có bàn tay ai đó để xuýt xoa: “Lạnh thế này, đưa tay đây để anh sưởi ấm cho! Có bờ vai để dựa vào, để nũng nịu, để chiều chuộng. Là khi sáng thức dậy có cái cớ để mỉm cười, thấy yêu đời biết bao.
Chẳng cần phải ở bên đâu, nhưng nhất định thấy nhớ cồn cào, chỉ muốn ôm trọn tất cả như sợ biến mất vậy.
Bình yên là đôi khi ghen tỵ với cả hạnh phúc của những người ngoài kia để biết rằng: trái tim mình không vô cảm, thật may mắn biết bao.
Đông rồi mà sao ta vẫn quá bận để yêu nhau. Đông rồi, em vẫn chưa tìm thấy những bình yên nơi phố thị ồn ào, phải chăng vì thiếu anh? Phải chăng vì thiếu hơi ấm từ đôi bàn tay ấy, từ ánh mắt ấy, từ nụ cười ấy? Rất gần mà rất xa...Tìm em đi kẻo hết mùa đông.
Tag :
chuyện hay
0 The Hoang "Tìm em đi mùa đông sắp hết rồi"